Em sống sa hoa trong một quả bong bóng xà phòng. Nó tròn trịa, lấp lánh và đủ rộng rãi để em loanh quanh thư thả. Người ta gọi trạng thái đó là gì nhỉ, ích kỷ? Hay vị kỷ? Trong quả bóng ấy em chỉ biết đến mình. Câu văn viết ra luôn bắt đầu bằng một chủ ngữ đầy cái tôi, điểm nhìn luôn đặt ở ngôi thứ nhất. Không ai có thể xâm nhập vào bên trong và bắt em phải nghĩ về họ. Khi một người càng muốn bước vào, lớp vỏ bong bóng càng cứng cáp cho đến khi dày dặn như thành luỹ bê tông cốt thép.
Thế mà anh, chỉ với vẻ tỉ mẩn lau kính, đã phá vỡ tung toé quả bóng ấy. Những tia nước li ti phát sáng phản chiếu từ hào quang nơi khoé miệng cười hiền lành của anh, bay lửng lơ rồi đáp xuống gương mặt chăm chú trang nghiêm như đang thực thi một nhiệm vụ tối cao. Anh trao kính lại cho em nhưng không hề ngừng lấy một giây chờ đợi một lời ngợi khen hay biết ơn. Anh không muốn gì từ em cả.
Anh tốt với em, nhưng lại không muốn gì từ em. Kì quái!
Anh phải muốn gì đó từ em chứ, như tất cả những kẻ khác đấy. Họ muốn sở hữu, muốn thân thể, muốn thời gian và tình yêu. Vậy mà anh chẳng muốn gì.
Nếu không muốn gì từ em thì em lấy gì để rù quến anh?
Em đoan chắc cuộc đời ai cũng tẻ nhạt. Người săn cáo. Cáo săn gà. Gà trống chạy theo gà mái. Gà mái vừa chạy vừa ngoái đầu để được gà trống đuổi theo. Những niềm vui dễ dàng bị thay thế và nỗi buồn rồi cũng hết hạn, chẳng ai có thể mới mẻ luôn luôn. Yên tâm sống trong quả bong bóng của mình, em chưa bao giờ phải ghen tị sự nhàm chán của người khác. Nhưng từ khi nghiêng đầu nhìn vào một phần thế giới tẻ nhạt sống động của anh, em mỗi ngày đều nhìn lên trời cao xanh, vài lần. Anh không hiểu tại sao phải phí thì giờ vào chuyện nhìn ngắm những thứ tồn tại vĩnh viễn phải không? Không sao, em có thể giải bày câu trả lời, em có đủ kiên nhẫn.
Mỗi lần ngước lên là lúc em thương lượng với bầu trời. Để có được anh bên cạnh em.
Khi thì em trao đổi một giao kèo đổi chác với thánh thần.
Khi thì em hứa hẹn tình yêu miên viễn với Chúa.
Khi thì em van nài Người xin hãy rủ lòng thương.
Khi thì em trách móc Người sao thử thách lòng kiên nhẫn của em lâu đến thế.
Khi thì, như hôm nay, em chỉ im lặng nhìn lên đám mây trắng vỡ tan tung toé trải khắp trên nền xanh, và nghĩ về anh.
Em đã bị lôi ra khỏi thế giới tù túng của mình để nghĩ về anh. Đứng trước sự thành thực của anh, em phải hạ giọng, tâm trí xây xẩm, nhịp đập tim em là tiếng bước chân anh mạnh mẽ. Chắc chắn nếu quay sang nhìn em nhiều hơn, anh sẽ thấy gương mặt em nở rộ dấu yêu. Em không còn muốn nói về mình nữa, không còn nghĩ cho mình nữa, không còn muốn khoe mẽ hay kiêu ngạo. Lần đần tiên đôi mắt trên cao của em dịch chuyển điểm nhìn, nó không còn nhìn vào em, mà nhìn vào một người khác và cố gắng hiểu thế giới qua đôi mắt của người ấy. Nó muốn được lắng nghe câu chuyện của anh, được dè dặt dò dẫm vào cả đời sống thực và linh hồn của anh. Không, em sẽ không chiếm đoạt giữ anh là của riêng. Xin dùng hết những sai lầm đã qua trong quá khứ mà hứa với lòng mình, em sẽ chỉ khiêm nhường là người ghi chép cần mẫn những khoảnh khắc sáng loà trong sự tồn tại của anh, mà nếu may mắn em được sóng đôi cùng.
Hãy là một nhân vật của em, sống trong câu chuyện của em, tưới tắm mảnh hồn đang khô cằn trong em. Em sẽ không đặt trước cốt truyện, không nhét lời thoại, không đẩy nhân vật vào cái chết trong đau đớn. Anh cứ là một nhân vật chính tự do làm bất kỳ điều gì anh muốn, nhưng hãy để em được chứng kiến nó qua đôi mắt trung thực và đầy yêu thương của mình. Anh sợ mình chỉ là một người đàn ông bình phàm loay hoay với những việc bình dị? Đừng lo, em, với tình yêu và văn vẻ chảy trong mình, sẽ biến anh trở thành người đặc biệt. Hãy để em được yêu, viết về anh, và đề tặng cho anh.
Nhưng nếu vẫn chưa đến lúc để anh là một “anh” của em, em sẽ tiếp tục thương lượng với bầu trời cầu nguyện anh một cuộc sống an lành.