Vài năm trước, mình thường thức rất khuya, khuya hơn nhiều so với cơ thể mình có thể chịu được. Mình chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ bất chợt đến. Một tin nhắn, một cuộc gọi, một lời xin lỗi, một lời giải thích, một sự đổi ý. Lúc ấy mình tin rằng năng lượng âm tính của đêm khuya sẽ khiến người ta mủi lòng, sẽ suy nghĩ lại, và nhận ra mình là một điều không thể bỏ lỡ đối với họ. Và mình sẽ lại có được cuộc sống.
Chỉ đến khi cơ thể mình gào lên: Nó không chịu được nữa, nó muốn được bình phục, nó muốn có những giấc ngủ ngon và được nhìn thấy bình minh! Mình mới nhận ra: Tại sao lại mong một điều kỳ diệu xảy ra khi người ta không còn tỉnh táo? Tại sao không phải là điều kỳ diệu ban ngày, giữa bộn bề hiện sinh họ vẫn nghĩ đến mình? Nếu tiếp tục mong đợi thứ huyễn hoặc này, mình sẽ không còn cuộc sống trước khi bất kì điều kỳ diệu nào xảy ra.
Những tháng ngày sau này mình thấy cơ thể mình được tự do sinh hoạt theo mong muốn của nó, thay vì một nỗi ấm ức ao ước xa vời từ người khác. Mình thấy nó bắt đầu mong muốn những chuyện lớn lao hơn, có ý nghĩa hơn là những tín hiệu của thứ đã chết. Và hơn hết, mình thấy nó bắt đầu làm việc để đạt được mong muốn, thay vì cứ trằn trọc chờ đợi. Mình nghĩ nó muốn mình hiểu ra, điều kỳ diệu chỉ đến cùng với mặt trời, khi mình đang lao động để đến gần với nó.
Sau này, thứ kỳ diệu đêm khuya mình từng ao ước cũng xảy ra, nhưng khi ấy mình đã là con người của ban ngày, mình không còn muốn nhận lấy nó nữa. Mình muốn một người tìm đến mình khi đang tỉnh táo và biết chính xác họ muốn gì, chứ không vì một cơn mê sảng.
Mình chúc cơ thể bạn được sống theo nhịp điệu của nó.
Chủ Nhật bình an.
Hà Nguyệt Linh
Vài thứ mình thích tuần này
Song of the week: Creep - Arlo Parks
Bài hát này rất hợp để nghe lúc nửa đêm, đêm cuối cùng trước khi từ bỏ hão huyền mà đi ngủ.
Quote of the week
…yêu thương tuyệt nhiên không phải là người này nhìn người kia, mà là cùng nhau nhìn về một hướng.
- Xứ Con Người, Antoine De Saint-Exupéry
Bạn hẳn đã nghe qua câu này nhiều lần, nhưng nếu bạn đọc bản gốc, bạn sẽ biết rằng câu này trong ngữ cảnh của tình đồng đội, họ cùng nhìn về một mục đích chung của chiến tranh. Thế đấy, những chiêm nghiệm sâu sắc nhất lại không rút ra từ tình yêu nam nữ, mà là tình người.