Site Loader

Đây là truyện đầu tiên mà hình ảnh hoá thành video, nên mình không thể im lặng mà post lên như bình thường, mà chỉ muốn nhảy cẩng lên luôn ý. So…đó là lý do các bạn đang đọc mấy dòng luyên thuyên này. Không thể nhớ được lần gần nhất mình cảm thấy tự hào về bản thân như thế này là lúc nào. Không món tiền nào, tình yêu nào, con người nào khiến mình từng thấy đủ đầy như lúc video hoàn thành. Từ lúc mua thiết bị, vẽ minh hoạ, làm video chỉ có 5 ngày, nghĩa là kỹ năng vẫn còn rất ngờ nghệch. Cứ vừa làm vừa học thôi nhỉ. Sáng mở mắt ra đã muốn dậy làm thứ mình muốn làm. Cảm thấy tự tạo ra được một thứ gì đó nguyện vẹn từ bản thân thật thoả mãn.

Rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn, không phải để mình giàu lên hay hữu danh (mình sẽ muốn, nhưng không phải bây giờ), mà là để mình thấy bản thân hữu ích nếu câu chuyện cộng hưởng được với ai đó. Mình cũng luôn ủng hộ những gì bạn đang ấp ủ, không nhất thiết là nghệ thuật, bất cứ thứ gì bạn luôn muốn làm. Sáng tạo khiến người ta kiệt sức, nhưng rồi nhẹ nhõm.

An phải tự lái xe từ lớp học thêm về, vì đêm nay ba mẹ đều bận không đưa đón được. Đường không xa, nhưng có một đoạn trống hoác chẳng có gì ngoài một căn nhà hoang giữa đồng. Mỗi lần đi qua chỗ này, giữa đêm đen kịt, tim An đập liên hồi. Đầu óc liên tưởng đến những thứ quái dị sẽ chồm ra thình lình.Cảnh 2: Bị tấn công

An cố đạp nhanh hơn nữa. Chỉ cần qua được căn nhà kia thì sẽ tới được vùng sáng của khu dân cư, An sẽ được an toàn.

Chỉ còn vài mét nữa thôi.

Một tiếng hú man rợ vang lên. Không. Nhiều tiếng hú. An thấy xe mình bị kéo giật từ phía sau, đứng khựng lại.

Trong bóng tối dày đặc, lờ mờ những cái thân còm cõi cởi trần, quần cộc, áo kéo ngược lên che kín mặt và đầu. Những cái đầu đen đúa đang nhấp nhô nhảy nhót xung quanh An.

Lũ mọi rợ ấy đang cố hú hét khua chân tay để cô không nhận ra được ai. 

Chúng bắt đầu sờ soạng bên ngoài. Ngực. Mông. Mặt. Mọi chỗ có thể chạm đến.

An đông cứng. Miệng khô rốc. Không thể cất tiếng gọi tên từng đứa.

An biết tất cả bọn chúng.

Đầu An sực nhớ đến Chúa Ruồi. Thì ra đây là cảnh tụi con nít sinh tồn trên đảo dựa vào bản năng. Nhân chi sơ tính bản thiện có thật không?

Vài phút. Hoặc có lẽ hàng thế kỷ đã trôi qua.

Ánh đèn xe từ xa rọi đến mờ đục. Lũ mọi rợ chạy tán loạn, như ký sinh trùng nhoi nhúc.

An đã về được đến nhà. 

An không bị hiếp dâm. Có nên cảm thấy may mắn? Những dấu tay của chúng vẫn ở trên người cô, không thể tẩy sạch đi. Cô muốn lột da thịt mình ra, rút hết máu nước đi, thay bởi da thịt máu mủ mới, để làm một con người sạch sẽ như ban đầu.

Không có phép màu ấy.

An tiếp tục sống. Cô yêu quý con người, ở một khoảng cách an toàn.

3 Replies to “|Truyện ngắn| – Những dấu tay”

  1. Mượn An để nói thay Linh.

    Mà thắc mắc sao lúc đó lại nghĩ tới chúa ruồi. Phần giải thích không thấy hợp lý lắm,

    Truyện đọc cảm giác siêu thực. Tranh cũng vậy.

    Không nghĩ là được viết và vẽ bởi một người học kinh tế Đà Nẵng ra.

Leave a Reply

About me

Hi Dear,

I’m Linh, a writer who draws. I dedicate this site to things building up my inner world. I’m stirred by depressing stories, books, visual art, and letters. Hope they might stir you up too.