Site Loader

Phần 2 – Hai đường thẳng xa nhau

Hai đường thẳng được gọi là cắt nhau khi chúng cùng đi qua một điểm.

– Vì sao em chọn anh?

– Vì anh đẹp trai.

– Chỉ vậy thôi sao?

– Em chưa yêu người chỉ-đẹp-trai bao giờ. Cứ xem như anh may mắn đi.

***


– Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao em xinh, sắc sảo, vui vẻ, công việc ổn định mà vẫn độc thân. Chắc chắn anh không phải là lựa chọn duy nhất của em.

– Anh quên kể tính cách vào rồi. Em mất nết rồi thì sao ở với người khác được.

– Em có định khi nào sẽ kết hôn không?

– Hôn nhân đâu phải là chuyện có thể định mà đạt được. Nhưng nếu anh muốn một con số thì 50. Em nghĩ 50 tuổi kết hôn cũng không tệ.

– Vì sao? Già chát rồi còn gì nữa.

– Chẳng phải lý do hay được đưa ra nhất là: cưới để có người chăm sóc mình lúc già yếu còn gì. Vậy chờ đến 50, 60 tuổi hẵng kết hôn, sống với nhau vài năm rồi chết, chẳng kịp ly hôn tái giá nữa, lại còn lấy tiền mừng làm quỹ hưu trí.

– Làm sao anh chờ được đến tuổi ấy để cưới em được đây.

– Có khi phải cần đến hơn 20 năm thì anh mới rút ngắn khoảng cách và cưới em được ấy chứ. Nhưng anh cứ kết hôn trước đi, vậy mới có thể tồn tại được đến năm 50 tuổi. Nam giới được lợi từ hôn nhân hơn là phụ nữ. Số lượng phụ nữ hi sinh trong hôn nhân nhiều hơn trong chiến tranh đấy anh biết không.

***


– Hình mẫu đàn ông em yêu là gì vậy?

– Anh không nên biết thì tốt hơn.

– Ừ thì anh biết mình không phải là mẫu người lý tưởng của em, nhưng em đã yêu người nào như thế chưa?

– Anh lại càng không nên biết thì tốt hơn.

***


– Mình là gì của nhau hả em?

– Là hai cá thể độc lập vô tình nảy sinh hấp dẫn giới tính nên tìm cách ở cạnh nhau để bào mòn năng lượng còn sót lại sau công việc rồi một ngày tìm được lý do để rời xa và tiếp tục sống chờ ngày chết một mình.

***


– Em à, em nghĩ sao về câu: “Nếu muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do”?

– Đôi khi lý do từ chối đơn giản là vì người ta phải duy trì cuộc sống cá nhân. Tối 3,5,7 em mới rảnh để gặp nhau, đừng nghĩ lung tung nữa.

***


– Em, nếu người ta không chủ động thì thà bỏ lỡ còn hơn phải không?

– Bớt đọc Facebook đi anh ạ, kiếm ít sách mà đọc. Với cả, em thích anh, không cần phải lùng sục dấu hiệu để thấy an tâm đâu.

– Vậy em có yêu anh không?

– Chuyện đó anh thì không cáng đáng nổi, nên cứ tận hưởng những gì đang có là được rồi.

***


– Em ngọt ngào với anh một chút được không? Nói mấy câu quan tâm bình thường ấy, giả vờ thôi cũng được.

– Anh có biết là có tận 5 ngôn ngữ yêu thương không?

– Là gì?

– Thứ nhất là word of affirmation, nói em yêu anh, anh là người tuyệt vời nhất em từng gặp, dặn dò thăm hỏi mỗi ngày. Thứ hai là physical touch, là âu yếm quấn quýt nhau. Thứ 3 là acts of service, quan tâm chăm sóc qua hành động cụ thể. Thứ 4 là quà cáp. Thứ 5 là quality time, dành thời gian ở cùng nhau và tập trung vào đối phương. Mỗi người sẽ có cách nhận và thể hiện tình cảm khác nhau.

– Của em là gì?

– Hì hì *sà vào lòng ôm anh*

– Anh thường quan tâm qua hành động ấy, anh ghét nói mấy lời sáo rỗng lắm.

– Cũng dễ hiểu, không có của thì phải góp công thôi.

– Này, em đang chê bai anh nghèo không thể hiện tình yêu qua quà cáp đấy à.

– Không, em không chê. Em không có thái độ gì khi nói về những sự thật như mặt trời mọc đằng đông cả. Hay thế này nhé, sau này anh sang rửa chén cho em đi. Em sẽ ôm anh từ phía sau vỗ mông khen anh thật giỏi giang tử tế. Như vậy là vui cả làng rồi.

***


– Em kể anh nghe chuyện này nhé. *ôm từ phía sau*

– Ừm? *chăm chỉ lột vỏ trứng*

– Có một thí nghiệm cho con khỉ con bị tách khỏi mẹ và được nuôi lần lượt trong hai cái lồng. Lồng 1 có một hình nộm mẹ nó bằng gỗ và bình sữa. Lồng 2 chỉ có hình nộm mẹ nó bằng bông thôi. Bớt xem tiktok lại đi, nghe có vài câu phức mắt đã lạc thần rồi. Tập trung nào. Sau đó người ta mang 2 hình nộm ra để nó chọn. Anh nghĩ nó chọn con nào?

– Ờm… hình nộm với bình sữa?

– Hông, hình nộm bằng bông cơ. Thí nghiệm này chứng minh sức mạnh của tiếp xúc vật lý.

– Thì sao?

– Thì bộ ngực dày cộm rộng lớn như Thái Bình Dương của anh hơn đứt một anh chàng có bình sữa. Thế nên anh cứ tự tin lên, ông trời không lấy của ai tất cả mà.

***


– Em em, sờ lồng ngực anh thử đi, có gì đó cuộn lên lạ lắm, anh chưa có cảm giác này bao giờ.

– À, là hạnh phúc đấy. Chúc mừng anh đã trúng số độc đắc. *vỗ vai anh*

***


– Đúng rồi, kẻ mắt thêm đi em, kẻ thật sắc vào, ra đường cũng đừng cười nhé, phải trông đầy sát khí như lúc anh làm em phật ý ấy.

***


– Nhiều lúc anh thấy thật khó khăn để tin người khác, mình muốn đặt niềm tin vào tay họ nhưng không dám em ạ.

– Vậy đừng tin. 

– Nhưng anh muốn tin!

– Thế thì cứ tin.

– Nhưng anh sợ…

– Anh vẫn chưa hiểu nhỉ, việc anh tin hay không tin là vô ích, thứ niềm tin anh đang nói đến là áp lực bắt đối phương phải chứng minh. Vấn đề nằm ở anh, không phải ở người khác. Người ấy có khi còn chẳng để anh vào cuộc sống họ chứ nói gì đến phải chứng minh cho anh là họ đáng tin.

– Sao em không nhường anh một tí nào vậy?

– Khi nào anh nói một điều dài hơn 3 câu em sẽ nhường anh.

***


– Em mang điện thoại lên giường đi, mình nói chuyện trước khi ngủ.

– Không, em không muốn.

– Sao thế? Em không thích vừa cuộn mình trong chăn vừa nghe anh nói chuyện à.

– Em nghĩ anh nên thấy may mắn. Nếu em mang điện thoại lên giường, sau khi tắt máy anh sẽ không biết em sẽ nói chuyện với người khác nữa không. Nhưng vì em không bao giờ mang điện thoại lên giường, anh sẽ luôn biết chắc đến đúng giờ, em sẽ tắt máy, đọc sách và ngủ. Một người đáng tin như thế anh còn ỏng eo nghi ngờ à.

– Chậc, hợp lý quá không cãi được, anh biết mình nên vui nhưng sao cứ có cảm giác bị bắt nạt thế nhỉ. Có phải em đang thao túng tâm lý anh không?

***


– Sao em nói nhỏ thế?

– Sao anh nói to thế?

– Ừ, do nhà anh đông người, mọi người cứ hét từ tầng này lên tầng khác nên thành thói quen.

– Sao giờ lại nói thầm thì rồi?

– Nghe hay không?

– Haha. Tính giả giọng nam trầm trong trong truyền thuyết để rù quến em à?

***


– Ủa, em có sổ tiết kiệm luôn à???

– Ủa, anh không có sổ tiết kiệm luôn à???
Mà đừng sục sạo bàn làm việc của em, vùng cấm địa đấy. Chỉ được làm việc và làm tình ở đấy thôi.

***


– Em thấy anh kiềm chế giỏi không? Bao nhiêu lần nhìn thấy em mà anh vẫn không làm gì em cả.

– Có, giỏi.

– Em tìm gì thế?

– Phiếu bé ngoan.

– Ghét thật. Thế nhỡ ngày đầu tiên ấy anh chiếm đoạt em luôn thì sao?

– Thì sẽ không có chuyện giờ anh còn được ngồi đấy hỏi linh tinh mà đang nhận phiếu điểm danh trong tù ấy.

***


– Có thể em không biết, nhưng anh rất tôn trọng em. Bất cứ điều gì em không muốn anh sẽ không bao giờ quá giới hạn.

– Cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn đã cho em được trải nghiệm đạo đức căn bản nhất giữa người với người. Ơn này em mãi không quên.

– Anh nói thật đấy. Anh không làm chuyện ấy với em không phải vì anh sợ em đâu, mà là…phải dùng từ gì nhỉ…anh cảm thấy…như là…thật…lòng…ấy, không phải như thế nhưng gần gần như thế.

– Trân quý?

– Đúng rồi, đúng rồi. Là trân quý! Anh sợ mình thô tục mà phá hỏng một thứ quý giá, chứ anh say mê em đến mức không thể hiểu vì sao bao nhiêu lần rời khỏi nhà em mà vẫn nguyên vẹn áo quần.

– Được rồi, em ghi nhận, nhưng đọc sách nhiều tí để tăng vốn từ vựng nhé. Lúc bí từ trông mặt anh nhàu nhĩ khổ sở lắm.

***


– Em có thấy mặt anh có chút đểu cáng không, kiểu badboy ấy? * chăm chú soi gương *

– Haha. Chờ tí, em cười nốt rồi em trả lời.

– Sau này nếu không cưới được em, anh sẽ cày cuốc sự nghiệp cho nhiều tiền, ăn mặc bảnh bao, du lịch khắp nơi rồi sống thật phóng túng tự do.

– Thứ nhất, anh nên cày cuốc từ giờ, đừng đợi sau này làm gì. Thứ hai, dù cày cuốc cũng chưa chắc đã giàu được đâu, cuộc chiến tiền tệ đã kết thúc từ lâu rồi. Thứ ba, để có thể sống phóng túng tự do qua tuổi 30 anh cần một tinh thần thép và một chút vô đạo đức để sống trên dư luận. Theo em thấy thì anh vẫn chưa có được cả hai, có lẽ nên có kế hoạch B anh ạ. Gương mặt đẹp trai và cơ thể đồ sộ này chắc giá cũng không tệ đâu.

– Anh mà rẻ mạt thế à?

– Được giá thì bán đi anh, đi khách là bán ngắn hạn, kết hôn là bán dài hạn, kiểu gì cũng phải bán thân thôi.

***


– Sao em cứ bảo anh đẹp trai vậy? *ôm em* Anh đâu có đẹp trai đến thế, anh chỉ trông ưa nhìn thôi. Lại còn không đẹp bằng em.

– Em khen thì cứ nhận đi. Không cần phải từ chối ngoại hình để thêm điểm cho những đức tính khác đâu.

– Nhưng thật sự là anh chỉ đẹp trai thôi à? Anh biết là anh không giỏi bằng em, không có văn hoá bằng em, không sắc sảo như em, nhưng có thật là anh chẳng có gì ngoài ngoại hình không?

– *thở dài* Thôi được rồi. Vì anh nói được 3 câu phức nên nghe kỹ nhé. *hít một hơi thật sâu*
Em thích mùi áo của anh, nó có mùi của gỗ thông cháy đượm trong lò sưởi. Em thích cách anh kiên nhẫn như một chú cún ngồi chờ em làm việc xong để đi dạo cùng nhau. Em thích cách anh dè dặt không dám hôn em vì không biết em có thích hôn anh không. Em thích cách anh từ chối lời mời đến nhà hàng của em vì anh nghèo kiết xác, nhưng vẫn luôn giành trả tiền sữa bánh cà phê cho em. Em thích cách anh nhắc đi nhắc lại cách luộc trứng, bảo em đừng thả trứng đánh cạch vào nồi, dù anh còn chẳng nấu được một bữa ăn tử tế cho mình. Em thích cách anh ngó nghiêng thật lâu tủ lạnh của em để ghi nhớ nguyên liệu và nhắc em mỗi bữa nên nấu món gì. Em thích ánh mắt ngưỡng mộ lẫn tự hào của anh nhìn em qua gương. Em thích anh cười tít mắt bỏ qua mấy lời châm chọc xấu tính của em. Em thích cảm giác thân thuộc, lòng em không phải chao đảo, não em hoàn toàn thư giãn ở cạnh anh. Cũng có nhiều thứ em không thích, nhưng em không có nhu cầu thay đổi anh. Chúng ta giao nhau ở thời điểm này là vì hiện tại hai ta có thứ đối phương muốn. Có thể ngày mai ngày kia, thứ ấy sẽ khác đi và ta sẽ xa nhau, tất nhiên em sẽ không vì anh mà rẽ ngang, nhưng bây giờ em vẫn muốn được ôm anh và được anh ôm.

– Cảm ơn em… *dụi mặt vào cổ em*

– Cảm ơn anh. *xoa xoa lưng anh*
.
.
.
.
– Nhưng mà em này…
– Thôiiiiii

Phần 2 – Hai đường thẳng xa nhau

One Reply to “|Truyện ngắn| Phần 1 – Hai đường thẳng cắt nhau”

Leave a Reply

About me

Hi Dear,

I’m Linh, a writer who draws. I dedicate this site to things building up my inner world. I’m stirred by depressing stories, books, visual art, and letters. Hope they might stir you up too.